Có những hành trình không bắt đầu bằng sự tự tin, mà bằng những bước chân run rẩy và một trái tim đầy lo lắng. Với tôi – một cô giáo trẻ của Trường Tiểu học Đồng Thái – năm học này chính là hành trình như thế. Lần đầu tiên theo lớp từ lớp 3 lên lớp 4, tôi mang theo trong mình rất nhiều bỡ ngỡ, ngại ngần. Tôi sợ mình chưa đủ kinh nghiệm để dẫn dắt các con, sợ chưa đủ dịu dàng để làm điểm tựa, và sợ rằng trong những thử thách mới, tôi sẽ vụng về mà làm các con thiệt thòi.
Nhưng rồi 4D3 – tập thể nhỏ bé mà ấm áp – đã xoa dịu tất cả những nỗi lo ấy. Ngày đầu trở lại sau hè, khi bước chân vào lớp, nhìn thấy những gương mặt quen thuộc, ánh mắt háo hức và nụ cười trong trẻo của các con, tôi hiểu rằng: mình không hề cô đơn trên hành trình này. Ở đây, giữa mái trường Đồng Thái thân thương, tôi có một gia đình mang tên 4D3.
Các con trưởng thành từng ngày qua từng trang vở, từng bài tập, từng câu hỏi ngây ngô mà đáng yêu. Có bạn vẫn tinh nghịch như ngày nào, có bạn đã chững chạc hơn rất nhiều; có bạn vẫn vụt chạy khi nghe trống vào lớp, có bạn luôn cẩn thận, chỉnh chu như một “người lớn nhí”. Chính sự khác biệt ấy khiến 4D3 trở thành một bức tranh rực rỡ sắc màu – nơi một cô giáo trẻ như tôi không chỉ dạy mà còn học: học cách kiên nhẫn, học cách lắng nghe, học cách yêu thương sâu sắc hơn.
Ngôi nhà Tiểu học Đồng Thái, với những hàng cây già rì rào trong gió, với những hành lang luôn vàng ươm nắng sớm, đã chứng kiến bao khoảnh khắc đáng nhớ của cô trò chúng tôi. Những giờ sinh hoạt lớp rộn ràng tiếng cười, những tiết học mà ánh mắt các con ánh lên niềm vui hiểu bài, hay những lúc cả lớp cùng nhau sửa một lỗi nhỏ… đều trở thành ký ức mà tôi tin mình sẽ mang theo suốt chặng đường làm nghề.
Ngày 20/11 – ngày tri ân những người đưa đò thầm lặng – bao năm qua đã luôn đặc biệt, nhưng với tôi năm nay lại càng ý nghĩa hơn. Bởi tôi nhận ra món quà đẹp nhất không phải những lời chúc hay những bông hoa rực rỡ, mà chính là hành trình lớn lên của 4D3, là sự tin yêu mà các con dành cho cô. Các con đã khiến một cô giáo trẻ bỡ ngỡ trở nên mạnh mẽ, đã khiến tôi tin rằng tình thương chính là điều bền vững nhất trong nghề giáo.
Xin gửi lời cảm ơn đến các thầy cô đồng nghiệp ở mái trường Tiểu học Đồng Thái đã luôn đồng hành, chia sẻ và nâng đỡ tôi trong từng bước đi. Nhờ sự tận tâm của tất cả, chúng tôi mới có được một môi trường để các con học tập bằng niềm vui và sự tử tế.
Với 4D3 yêu thương, cô Phương chỉ muốn nói một điều giản dị: Cảm ơn các con vì đã trở thành một phần quan trọng trong trái tim cô. Chặng đường phía trước còn dài, nhưng chỉ cần có các con, cô tin rằng mỗi ngày đến lớp sẽ tiếp tục là một trang mới đẹp đẽ được viết bằng yêu thương, nỗ lực và hy vọng.

Bài viết của cô giáo Nguyễn Minh Phương – GVCN lớp 4D3